
The Sea
Thanh xuân ngỡ như là một cái nhớp mắt, chợt nhận ra thì đã đi được một nửa đời người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2022 rồi cậu nhỉ.
Mình thì không làm gì đặc biệt cả, chỉ ghé thăm tiệm trà thân quen, chơi một vài bản nhạc yêu thích, tận hưởng cảm giác se lạnh của những đợt gió đông cuối cùng mà thôi.
Con người ta không phải cứ ở một mình, hoặc sống một mình tại một nơi thật xa, trên hòn đảo hoang nào đó mới cô đơn. Mà nhiều khi, cô đơn nhất lại là khi người ta ở giữa đám đông, ở giữa thành phố nhộn nhịp, nhưng nhận ra mình không có một ai để gửi gắm tấm lòng này. Đà Nẵng tuy nhỏ mà lại to, to đến nỗi người ta vẫn chưa tìm được thấy nhau.
Cách đây vài ngày, mình đã bốc được lá The World.
The World là lá cuối cùng trong 21 lá bài chính của bộ bài Tarot. Biểu hiện cho đích đến của một đời người, rằng người đó đã trải qua tất cả 20 bài học, vui buồn, hạnh phúc cho đến đau khổ một đời.
Mình nhìn một lúc lâu rồi tự hỏi rằng.
Liệu…tất cả đã đến hồi kết chưa? Đến lúc để mình có thể hái quả ngọt chưa?
Yêu một người thì dễ. Nhưng để thương một người thật trọn vẹn và sâu sắc thì đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Nỗ lực để thấu hiểu. Thấu hiểu để cảm thông, để nhẫn nại, để không phán xét, kì vọng và để yêu thương.
Vậy nên, cách đúng nhất để yêu họ là nhẹ nhàng dạo trong tâm hồn người đó cho đến khi bạn tìm thấy vết nứt. Sau đó dần dần dùng tình yêu của bạn để lấp đầy vết nứt đó.
Bởi vì…mọi sự tử tế, đồng cảm của một người hôm nay đều được đánh đổi bằng vô số những tổn thương mà họ đã trải qua.
Đầu tuần này, mình có một chuyến trip khá xa. Một chuyến đi một mình thú vị hơn những gì mình nghĩ.
Không còn chạy đua với thời gian, gồng mình lên để có thể đi đến tất cả mọi nơi.
Mình dành hầu hết thời gian để đi dạo, đến những nơi mình thích, bất chợt ghé vào những nơi mà mình muốn. Cho bản thân những khoảng thời gian bình yên, thoải mái nhất.
Có những người chỉ biết bạn qua story mà bạn đăng, hay những tấm hình chỉnh chu trên Facebook.
Nói về những câu chuyện vui vẻ, những kỉ niệm đẹp nhất của bạn.
Nhưng mấy ai thực lòng để tâm khi bạn có điều muộn phiền.
Mấy ai trực tiếp nhắn tin để hỏi bạn mỗi ngày rằng…
- Ngày hôm nay của em như thế nào?
- Có cần anh giúp gì không?
- Có cần anh hỗ trợ điều gì không?
- Có điều gì làm em phiền muộn không?
Mình hy vọng trong cuộc đời bạn, sẽ có người đến bên và quan tâm với bạn như vậy.
Vì sau cùng, điều con người luôn mong muốn chỉ là sự bình yên, nhận được quan tâm chân thành mà thôi.
Cảm ơn Nhâm Dần, cảm ơn cậu.
Đúng là không phải tất cả những người bước vào cuộc đời mình đều có trách nhiệm làm mình hạnh phúc. Cậu đến để dạy cho mình một bài học về chính bản thân mình. Chỉ là giữa triệu người, mình chỉ là người nhìn cậu lâu hơn một chút mà thôi.
Nhưng rồi…bạn cũng sẽ gặp được thôi, người mà bạn sẵn sàng dừng lại để ngắm nhìn, sẵn sàng bước đến để mang lại những điều tốt đẹp nhất.
Bởi vì có những cảm xúc, không cần quá nhiều thời gian, không cần quá nhiều sự thăm hỏi. Người ta vẫn cảm thấy rung động mỗi lần gặp gỡ nhau. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt, nụ cười của người sẽ thấy, cuộc đời mình…hóa ra là ở đây.
Lời từ biệt, 2022.